Bài viết số 5 học kì II Ngữ văn lớp 11- Năm học 2014-2015 - Trường THPT Mỹ Bình

doc 1 trang Người đăng dothuong Lượt xem 422Lượt tải 0 Download
Bạn đang xem tài liệu "Bài viết số 5 học kì II Ngữ văn lớp 11- Năm học 2014-2015 - Trường THPT Mỹ Bình", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Bài viết số 5 học kì II Ngữ văn lớp 11- Năm học 2014-2015 - Trường THPT Mỹ Bình
SỞ GD VÀ ĐT LONG AN
TRƯỜNG THCS VÀ THPT MỸ BÌNH
BÀI VIẾT SỐ 5 HỌC KÌ II KHỐI 11 NĂM 2014-2015
Môn: Ngữ Văn (chương trình chuẩn) Hệ:PT 
Thời gian: 45 phút (không kể thời gian phát đề)
Đề: 
“ Tôi có một người bạn quanh năm lênh đênh trên con tàu nhỏ đã cũ, đi câu mực, đánh cá trên biển, vài tháng mới trở lại đất liền vài ngày. 
 Một lần, anh đi biển và thời tiết thay đổi đột ngột khiến biển động dữ dội. Nhà anh chỉ còn người mẹ già ốm yếu. Vì quá lo lắng cho con trai, bệnh tim tái phát khiến bà phải vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê, suy kiệt tinh thần hoàn toàn. Trong những lúc tỉnh táo ngắn ngủi, bà thều thào hỏi bão đã tan chưa, con trai bà đã về chưa? Khi đó, có người làng bên cho biết đã tìm thấy mảnh vỡ của con tàu nhà bà dạt vào bờ biển. Bà hỏi các bác sĩ nhưng không ai trả lời.
 Tôi đứng ở đó và thực rồ dại khi trung thực kể cho bà nghe rằng cơn bão khủng khiếp lắm, kéo dài vài ngày nữa mới thôi, con tàu đã bị vỡ, sóng xô vài mãnh vào bờ, con trai bà (bạn thân của tôi) không biết số phận ra sao? Các bác sĩ không kịp ngăn tôi. Câu chuyện tôi vừa kể đã đánh gục sức lực yếu ớt cuối cùng của bà. Bà nấc nhẹ và thiếp đi. Bác sĩ bó tay. Tôi tình cờ phạm phải một tội ghê gớm mà suốt đời tôi không thể tha thứ cho mình. 
 Sau khi tan bão, người bạn tôi sống sót trở về do một chiếc tàu khác cứu. Anh không trách tôi mà chỉ gục bên mộ mẹ khóc nức nở.” ( Trích nguồn Internet)
Câu chuyện trên gợi cho anh-chị suy nghĩ gì?
.Hết
..
SỞ GD VÀ ĐT LONG AN
TRƯỜNG THCS VÀ THPT MỸ BÌNH
BÀI VIẾT SỐ 5 HỌC KÌ II KHỐI 11 NĂM 2014-2015
Môn: Ngữ Văn (chương trình chuẩn) Hệ:PT 
Thời gian: 45 phút (không kể thời gian phát đề)
Đề: 
“ Tôi có một người bạn quanh năm lênh đênh trên con tàu nhỏ đã cũ, đi câu mực, đánh cá trên biển, vài tháng mới trở lại đất liền vài ngày. 
 Một lần, anh đi biển và thời tiết thay đổi đột ngột khiến biển động dữ dội. Nhà anh chỉ còn người mẹ già ốm yếu. Vì quá lo lắng cho con trai, bệnh tim tái phát khiến bà phải vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê, suy kiệt tinh thần hoàn toàn. Trong những lúc tỉnh táo ngắn ngủi, bà thều thào hỏi bão đã tan chưa, con trai bà đã về chưa? Khi đó, có người làng bên cho biết đã tìm thấy mảnh vỡ của con tàu nhà bà dạt vào bờ biển. Bà hỏi các bác sĩ nhưng không ai trả lời.
 Tôi đứng ở đó và thực rồ dại khi trung thực kể cho bà nghe rằng cơn bão khủng khiếp lắm, kéo dài vài ngày nữa mới thôi, con tàu đã bị vỡ, sóng xô vài mãnh vào bờ, con trai bà (bạn thân của tôi) không biết số phận ra sao? Các bác sĩ không kịp ngăn tôi. Câu chuyện tôi vừa kể đã đánh gục sức lực yếu ớt cuối cùng của bà. Bà nấc nhẹ và thiếp đi. Bác sĩ bó tay. Tôi tình cờ phạm phải một tội ghê gớm mà suốt đời tôi không thể tha thứ cho mình. 
 Sau khi tan bão, người bạn tôi sống sót trở về do một chiếc tàu khác cứu. Anh không trách tôi mà chỉ gục bên mộ mẹ khóc nức nở.” ( Trích nguồn Internet)
Câu chuyện trên gợi cho anh-chị suy nghĩ gì?
.Hết

Tài liệu đính kèm:

  • docBai_Viet_so_5_mon_Ngu_Van_lop_11_HK_II_Nam_hoc_20152016.doc